Trích dẫn sách Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi
“Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi” một cuốn tản văn tự truyện duy nhất của Bạch Lạc Mai, cuốn sách là những bí ẩn xung quanh tác giả. Hãy cùng đọc trích dẫn hay nhất trong sách để chúng ta có thêm nhiều suy ngẫm về cuộc đời nhé.
Tôi chỉ muốn ở một khoảng sân thuộc về riêng mình, an tĩnh sinh trưởng, tươi héo tùy duyên.
Nhân thế vội vã, chẳng qua cũng chỉ trăm năm, chúng ta cũng chỉ là vẻ đẹp vụn sót lại trong kẽ hở của thời gian, chớp mắt biến thành cát bụi. Chẳng cầu trong những tháng năm đẹp nhất gặp được người tốt nhất, chỉ nguyện những năm còn sống được tương phùng, lựa chọn một tòa thành sống với nhau đến già. Trồng một sân đầy cây cỏ, chậm rãi pha trà nhàn nhã, bên nhau trọn đời.
Ngày tháng về sau, mong cho em vui vẻ không ưu phiền, có hoa có trà. Tôi ước em là một cô gái “minh tâm kiến tính”, không bị vật làm kinh hoảng, không vì tình mà khốn đốn, không bị đời phiền nhiễu, khéo léo tránh được gió sương mưa khổ, an tĩnh uống trà. Cho dù ở nơi đơn sơ cũng tĩnh như hoa sen, vòng ngọc mất hết, vẫn có thể bẻ mai nhảy múa.
Đời người thật giống như mùa hoa nở rực rỡ muôn màu, gặp nhau nắm tay, quay người rời khỏi, sau này khô héo sinh tử, cũng chẳng hề liên quan đến nhau nữa. Như thế cũng tốt, những ngày tháng lặng lẽ chờ đợi, khiêm nhường không còn bị khốn đốn bởi tình cảm, hoặc là phải giấu diếm tình yêu nơi sâu thẳm cõi lòng, đủ để an ủi phần đợi quạnh quẽ còn lại. Tôi biết, đời này cho dù tôi đi về nơi đâu, ẩn cư phương nào, trước sau vẫn luôn có một người, thế thì người ấy, sẽ tưởng nhớ đến tôi, hơn nữa còn tưởng nhớ dịu dàng cả đời cả kiếp.
Những gì tôi muốn, những gì tôi cần, chẳng qua cũng chỉ là thế này. Bầu bạn với cỏ cây, một bình trà nhạt, cùng người mình yêu, bên nhau sớm chiều. Ngày tháng bình thường chẳng cần quá nhiều những đường mật dịu dàng, có lúc, chỉ một ánh mắt ấm áp, một nụ cười mỉm tinh khôi, là đủ rồi.
Điều thú vị nhất của cuộc sống là nó không có kịch bản, không có tập duyệt, và cũng không có làm lại.
Đời người vốn không nên hối hận, nhưng trên một chặng đường đi, lại có quá nhiều điều phải hối tiếc, quá nhiều lưu luyến. Người đã từng yêu, chuyện đã xảy ra, không thể giả vờ như không tồn tại. Không dám hoài niệm quá khứ một cách dễ dàng, là sợ hãi vẫn còn có những lời hẹn ước chưa từng thực hiện. Sợ mình có lỗi với cố nhân, phản bội tuổi thanh xuân không lặp lại.
Kì thực con người luôn phải làm quen với sự cô đơn, không phải tất cả thời gian, hết thảy phong cảnh đều có người bên cạnh. Chúng ta rồi sẽ quen với việc chấp nhận sự rời đi của một ai đó. Bản thân mỗi người đều có sứ mệnh riêng, có những mối nhân duyên cần phải hoàn trả.
Nếu như cuộc đời này giống như bà ngoại, sống trong một tiểu viện giữa làng quê, có phải tôi sẽ cùng một chàng trai trẻ thôn bên kết mối lương duyên, dùng thời gian một đời, trông giữ chốn đình viện cổ xưa, cùng chồng dạy con, nhìn tuổi hoa từ từ già đi, năm tháng chẳng sợ hãi? Không thấy thế gian ba ngàn phồn hoa, cũng chẳng xóa nổi mối tình khắc cốt ghi tâm, rồi nảy sinh dăm điều nuối tiếc? Tôi của khi đó, chẳng qua cũng chỉ là một gốc mai già giữa thôn quê, áo thô cơm nhạt, tu hành giản đơn. Tháng ngày như nước,không cần vì ai mà điểm tô lộng lẫy, cũng chẳng cần vì ai mà gợn sóng lòng. Trời đất mênh mang, người qua lại vội vã, đều là khách qua đường. Chỉ có ánh trăng trong mảnh sân sâu sâu đó, trước sau chưa từng thay đổi, khi hoa rơi nó giống như tàn khuyết, khi hoa nở nó lại tròn đầy.
Hãy sống hiện tại cho thật tốt, hãy trân trọng hết thảy những gì mình đang có, bởi vì một khi mất đi rồi, có thể sẽ là mất vĩnh viễn. Tất cả mọi gặp gỡ trên đời, đều là xa cách lâu ngày gặp lại, nhưng chúng ta cần gặp gỡ nhiều như thế để làm gì? Nếu như có thể, tôi nguyện xóa đi hết thảy gặp gỡ trong quá khứ, nguyện đời này chỉ có một mối duyên, chỉ yêu một người, chỉ có một trái tim, như thể kiếp sau gặp lại người ấy, chính là xa cách lâu ngày mà gặp lại.
Cùng người mình yêu ẩn cư ở Giang Nam, không cầu trường tồn với trời đất, chỉ mong sớm sớm chiều chiều. Dưới khung cửa sổ cũ làn mưa bụi, pha một bình trà, an tĩnh đối ẩm, quên lãng nỗi bi thương của tuế nguyệt. Cho dù đôi bên dung nhan có gì đi như thế nào, nội tâm vĩnh viễn trong trẻo an lành, thanh nhã như hoa mai. Cho dù kiếp sau có tương phùng giữa nhân gian hay không, cũng phải trân trọng quãng thời gian đã uổng phí và phụ rẫy nhau.
Nghe nói miền Bắc tuyết rơi rồi, tuyết lớn bay trên cố đô của miền Bắc, tựa như làm kinh động và thức tỉnh những chuyện cũ ngàn năm của cố đô. Một trận tuyết trắng thanh khiết, bao phủ cả nỗi tang thương của thành Trường An, che lấp cả phồn hoa của quá khứ, và cả lớp bụi bay trên đường cổ, còn có khói súng lịch sử ngừng nghỉ đã lâu.
Sự mong cầu trong lòng mỗi người khác nhau, vạn vật có được có mất, bạn có mơ ước đẹp đẽ, thì sẽ đánh mất thứ hạnh phúc giản đơn.
Cảm ơn bạn đọc đã luôn quan tâm và theo dõi Vĩnh Nghiêm Books!
Tin cùng chuyên mục
Nhân dịp Đại lễ Tưởng Niệm Đức Thánh Tổ Ni Đại Ái Đạo và Chư Tôn Đức Ni Tiền Bối Hữu Công Việt Nam vào ngày 02-03/04/2025, Trung tâm Biên phiên dịch Tư liệu Phật giáo Quốc tế – Nhà sách Phật giáo Vĩnh Nghiêm…
Ngày 01/03/2025, Trung tâm Biên Phiên dịch Tư liệu phật giáo Quốc tế – Nhà sách Phật giáo Vĩnh Nghiêm, cùng với Đạo tràng Dược sư chùa Long Hưng, Hệ Thống Y Tế & Đào Tạo Sao Việt Nam, Ban quản lý khu du lịch…
Vĩnh Nghiêm Books tham dự Phố sách Xuân 2025 – Tết công nghệ, trí tuệ tỏa sáng
Sáng ngày 24 tháng 1 năm 2025 tại Phố Sách 19/12, Ủy ban nhân nhân quận Hoàn Kiếm đã long trọng tổ chức khai mạc Hội sách Xuân 2025 với chủ đề “Tết công nghệ – Trí Tuệ Tỏa Sáng”. (Ảnh: Khai mạc Phố sách…
Vĩnh Nghiêm Books tham gia Lễ hội Ẩm Thực Chay chào đón Xuân Ất Tỵ 2025!
Lễ hội ẩm thực chay diễn ra tại công viên Gia Định (Q.Phú Nhuận, TP.HCM) với chủ đề “Xuân và tuổi trẻ” từ ngày 29, 31.12.2024 – 1.1.2025. Đây là sự kiện nằm trong kế hoạch tổ chức các hoạt động chăm lo Tết Nguyên…
Lược truyện cuộc đời Đại Sư Tinh Vân
Đại sư Tinh Vân (1927-2023) là một vị cao tăng lỗi lạc, một nhà lãnh đạo tôn giáo, nhà văn hóa, nhà giáo dục xuất chúng. Cuộc đời Ngài là một hành trình phụng sự không ngừng nghỉ cho đạo pháp và chúng sinh, để…